Tưởng tượng chiều cuối tuần mà nắm tay ai đi dung dăng dung dẻ trên nhưng con đường này chắc hẳn là thích lắm. Phải lên kế hoạch dắt người yêu ra đây một chuyến.
Bây giờ chắc các bạn đã hình dung ra những con đường rợp bóng bàng lừng danh của Côn Đảo. Bây giờ hãy ngắm lá bàng chút nha. Có ai đã từng nhặt lá bàng chưa ?
Ngay đối diện cầu tàu là Dinh Chúa Đảo, xưa kia là nơi ở của viên chức cai quản Côn Đảo, giờ đây là một bảo tàng.
Lối xưa là đây, biết bao thăng trầm đã đi qua cái cầu thang cũ kỹ này ?
Bước chân khỏi nhưng bậc thang nặng nề trước mặt tôi là một khu vườn, cỏ mọc hoang dại lung linh đu đưa dưới ánh nắng xua tan đi phần nào cái u ám của ngục tù và quyền thế.
Bóng nắng xiên qua tàng cây, một con chim sẻ cất tiếng hót lẻ loi giữa trưa vắng như nhắn nhủ ai điều gì.
Tôi lại tiếp tục lượn lờ dọc theo những con đường nhỏ bé vắng vẻ và đột nhiên trước mắt tôi hiện lên một góc phố lạ lùng. Quang cảnh nơi đây toát ra một màu vàng xưa cũ kéo người ta trội tuột về một quá khứ xa xăm.
Nơi góc đường, một cái bốt gác nhỏ án ngữ quan sát người qua kẻ lại.
Những bức tường đá nặng nề giam hãm những thân phận tù đày trăm năm.
Tầng tầng lớp lớp rêu xanh rì mọc chen chúc trên những bức tường tróc vôi loang lổ, những khung cửa hắt chút ánh sáng của đời xuyên qua những song sắt lờ mờ soi rọi những thân phận.
Buổi trưa tĩnh lặng đột nhiên bị phá vỡ bởi tiếng nổ lụp bụp giòn giã của một chiếc xe gắn máy, hiện tại lại trở về trẻ trung và tưng bừng sức sống.
Em bé vẫn nắm tay mẹ hồn nhiên vẫy tay chào anh khách lạ.
Và rồi thì hoa cũng vẫn nở trên thành lũy đầy kẽm gai và mảnh chai sắc nhọn.