
Tôi lấy điện thoại ra và bắt đầu bấm số 0904567XXX . Hàng số
thân quen mà biết bao lần tôi đã nhập số nhưng lại ngại ngần chả gọi. Nhưng hôm
nay tôi phải gọi, ngay bây giờ.
Tiếng một người con gái vang lên :
- “ Alô !”. “ Anh
đây!” .
Tôi sợ nhất là nghe câu hỏi : “ Anh là ai ?”.
Nhưng may quá
nàng nói ngay : “Ôi anh đấy hả ? Anh có khoẻ không ? Có chuyện gì không
anh ?” .
- “ Chả có gì ! Anhnhớ em và anh đang ở HN đây. Anh ghé qua
em nhé ?”.
- “ Vâng ! Em chờ anh ạ.”.

Tôi đi bộ ra đầu phố đón xe ôm.
Tên nàng là Thu, Nguyễn thị Hoài Thu, nàng là mối tình đầu của tôi khi còn là
sinh viện. Tôi quen nàng khi học thêm tại một trung tâm sinh ngữ. Quen nhau,
rồi yêu nhau, nắm tay nhau, đi chơi, hẹn hò , hôn nhau … như bao nhiêu đôi tình
nhân khác. Nhưng rồi chúng tôi đành phải xa nhau. Con gái một thượng tá công an
thì cũng khó đi đôi với con trai một sĩ quan vừa đi họ ctập cải tạo về. Nàng
theo gia đình trở lại HN và lấy chồng. Tôi học tiếp ra trường và
cũng lấy vợ. Một câu chuyện bình thường của những cá thể nhỏ nhoi trong đám
đông xã hội.
Nhưng đối với người trong cuộc thì khác. Những gịot nước mắt ngày
chia tay đã kéo dài nhiều năm cho đến tận bây giờ. Mỗi khi nghĩ đến nàng, lòng
tôi lại quặn đau, tôi luôn có cảm giác là mình đã mất đi một cái gì đó rất quý
giá. Tôi luôn mơ uớc được ở bên nàng nhưng mọi chuyện chỉ ở mức thỉnh
thoảng tôi gọi điện thoại nói vài câu vớ vẩn và hỏi nàng có còn nhớ tôi không,
bức tường nghĩa vụ và đạo lý vẫn còn đây.

Xe chạy khoảng 15 phút thì đến quận
Cầu Giấy, nàng có một quán café nhỏ ở khu này. Đã hơn 10 giờ, quán chẳng còn
ai. Tối nay Thu mặc một cái áo pull đen tay dài cùng với một cái váy ngắn cũng
màu đen in hình những bông cúc trắng. Dáng nàng thon thả và da trắng nên nhìn
nàng như một bông hoa mảnh mai e ấp trong bóng tối mờ mờ của quán. Chúng tôi
trao nhau những ánh mắt. Nàng kéo ghế ngồi cạnh tôi, mùi café từ cái filtre toả
hơi ấm thơm nồng nàn. Thu đứng dậy loay hoay đổi đĩa nhạc. “ Anh nghe bài này
nhé.” Nhạc vang lên thánh thót, đó là bài hát mà chúng tôi đã cùng nghe vào
những phút cuối cùng bên nhau. Một bài nhạcNhật có lời Việt. “ Tình yêu em ơi
cút bắt trò chơi, em đã trốn khi anh đuổi tìm …”. Thu ơi , sao anh
chẳng thể nào quên em được. Ngồi bên một người đàn bà đẹp, nghe một bản nhạc
đầy ắp kỷ niệm giữa mùa thu HN, cảm giác thật tuyệt. Tôi muốn ôm siết nàng thật
chặt và hét lên rằng anh yêu em. Nhưng đó chỉ là ý tưởng thôi chứ thực tế đời
thường thì chúng tôi đang hỏi thăm nhau về thằng Tí, con Mi - những đứa con
ngoan của nhà tôi và của nhà nàng. Tôi không bao giờ hỏi thăm về chồng nàng và
Thu cũng không đá động gì đến vợ tôi. Chúng tôi như hai đứa trẻ đang chơi một
trò chơi với những luật lệ riêng của nó.
Những giọt café đã cạn dần, kim đồng
hồ đã nhích đến gần nửa đêm. “ Thôi anh về nha.” Chúng tôi lại trao nhau những
ánh mắt. Tôi hỏi : “ Em có còn yêu anh không ?”. “ Thì anhbiết rồi đó.” “ Nhưng
anh muốn em trả lời cơ.” “ Nàng e thẹn cúi đầu khẽ nói : “ Thì có chứ. Cái
anhnày hỏi kỳ quá !” Nàng nhìn tôi, mắt nàng mở to thật ngây thơ. Nó chẳng bao
giờ giấu giếm điều gì. Hai chúng tôi sánh buớc ra khỏi quán. Đường xá vắng
tanh, chả còn ai đi lại vào giờ này. Thu nói khẽ : “ Hay để em đưa anh về
?”. “Khuya quá rồi, em đi có phiền gì không ?”. “Không
sao đâu anh. Mà anh ở đường nào vậy ?”. Tôi chợt bật cười. Mấy ngày nay say sưa
lăn lộn hết bờ hồ lại đến phố cổ, tôi không hề để ý đến tên con đường nơi tôi ở
trọ. “ Anh không nhớ tên đường. Anh ở khách sạn S. ngay cạnh hồ Tây”. “ Thôi
được em sẽ đi về hướng hồ Tây”.

Trời về khuya đường vắng, Thu chạy xe nhanh nên
gió thổi lồng lộng. Những sợi tóc của nàng bay mơn man trên mặt tôi. Chúng tôi
đi qua những con đường rất yên tĩnh và có nhiều cây. Tôi hít thở sâu cái không
khí tươi mát ấy. Chợt một mùi hưong toả ngát không gian, tôi biết mình vừa đi
ngang một cái cây đang nở hoa. Mùi tóc của Thu cũng phảng phất quyện lẫn hương
hoa sữa. Tôi khẽ đặt tay lên eo nàng và tựa đầu lên vai em. “ Thu ơi ! Anh
yêu em”. Nàng khẽ mỉm cười siết nhẹ tay tôi. Mùi hoa và
mùi tóc quyện vào nhau làm tôi ngây ngất. Từ xa tôi chỉ cho nàng ánh đèn từ
biển hiệu của khách sạn mà tôi đang ở. Xe dừng lại trước cổng. Tôi bước xuống,
chúng tôi lại nhìn nhau. Tôi chợt thốt ra một câu rất ngớ ngẩn : “ Hay anh với
em đi đâu đó uống café nữa nhé !”. Tôi quên rằng tôi và nàng vừa mới
uống café cách đây chưa đầy nửa tiếng. Tôi muốn ngồi bên em hết cả đêm nay.
Nàng khẽ nói : “ Không được đâu anh. Em phải về thôi !”.
Nàng quay xe lại, ánh
đèn đỏ sau xe xa dần và biến mất sau khúc quanh của con đường trước khách sạn.
Con đường mà sau này tôi biết tên là đường Xuân Diệu. Đúng là : “ Yêu là chết
trong lòng một ít …” . Đêm đó hầu như tôi không ngủ. Mùa thu đã ra đi.

Chuyến
bay cất cánh lúc 6 giờ chiều. Tôi sợ nhất những chuyến bay lúc hoàng hôn vì nó
luôn gợi cho tôi một cảm giác buồn bã. Trời đã nhập nhoè tối, tôi lại muốn gọi
điện cho Thu. Những ngón tay lại ngập ngừng trên hàng phím thân quen. Thôi !
Như vậy là đã quá đủ rồi, mình cũng không nên cố níu kéo. Tôinhắm mắt lại, HN đang xa dần. Mùa thu đang xa dần.

PS : Bài này viết năm 2007, mới đi HN về chợt nhớ mùa thu nên post lại.
dù biết đây là 1 hư cấu, nhưng quá ư là gay cấn, sự gay cấn hấp dẩn, tình tứ và nồng nàn cứ ngở như tác giả đang viết về mình .... bổng dưng tôi lại tin rằng đây là 1 chuyện có thật ... thôi cứ tin đây là tự truyện vậy :))
ReplyDeleteTự truyện đó Th Khanh ơi :)
DeleteNgười Già đọc lại lần thứ mấy rồi, vẫn giữ nguyên cảm nhận ban đầu. Chút lảng mạn đáng yêu sau khi chia xa...
Gì đọc tới mấy lần hở anh NG , đọc hoài không chán sao ?
Deletedù biết đây là 1 hư cấu, nhưng quá ư là gay cấn, sự gay cấn hấp dẩn, tình tứ và nồng nàn cứ ngở như tác giả đang viết về mình .... bổng dưng tôi lại tin rằng đây là 1 chuyện có thật ... thôi cứ tin đây là tự truyện vậy :))
DeleteGiahien biết không, vừa rồi anh có ghé HN, mùa đông gợi nhớ mùa thu em ơi !
Chuyện tình Hà Nội này chắc có thiệt rồi ...Biết Andro là người ít thậm chí không hư cấu mà :)
ReplyDeleteChuyện tình Hà Nội này chắc có thiệt rồi ...Biết Andro là người ít thậm chí không hư cấu mà :)
DeleteChị Gió cứ đoán đúng !
Dù có hư cấu hay không, entry này vẫn chứa rất nhiều cảm xúc! Và đó là điều rất thật!
ReplyDeleteCám ơn chị Nhan Vo
Deletea lại làm e có một cái cảm giác gì đó giống anh rồi
ReplyDeletee muốn viết mà ko dám viết a ạh
:(
Anh làm 2 , 3 cái blog loạn cả lên , nhiều khi mình còn lộn nữ huống hồ ai kia !
DeleteHahaha, tội cho bố Susu hong, cứ viết!
Delete:P
chắc là sẽ viết anhgia ơi :)
Delete
ReplyDeleteMối tình này của ông là một mối tình buồn nhưng kết thúc cũng có hậu há.
Ông Zip từ FB nhào qua Blogger rồi ! Viết lại đi cha !
DeleteChut nữa tui quăng bài này lên FB nha !
Rất tình!
ReplyDeleteChuyện tình hay..
ReplyDeleteĐọc rồi mà cứ như mới đây :)
ReplyDeleteChụt thấy sao "cô nàng Hà nội" lại nói giọng ... miền Nam?? Có lẽ tác giả là người Nam ạh :D
ReplyDeleteLãng mạn kinh,
ReplyDeleteChào ngày mới nha Andro.
ReplyDeleteMột cảm giác bâng khuâng dịu vợi vẫn còn vương đọng sau khi đọc xong chuyện tình này.
ReplyDeleteMột cảnh rất lãng mạn và khác hẳn là nàng chở chàng đi và chàng ôm eo cô nàng và ngẩn ngơ vì mùi hương tóc thóang bay của nàng quyện lẫn mùi hương hoa sữa trên phố... :-))
This comment has been removed by a blog administrator.
ReplyDeleteChuyện tình buồn, nhưng là kỷ niệm đẹp, để dành hồi nhớ khi trái tim cần chỗ tựa để cân bằng ...
ReplyDelete