Sunday 12 August 2012

HÀ NỘI VÀ STEFANIE (phần 3)

Tôi nói trên đời này cái gì cũng có số hết đó, ai muốn tin thì tin. Chút nữa tôi sẽ giải thích.
Hội thảo chia làm hai nhóm họp ở hai hội trường khác nhau. Tôi chọn nhóm hai là nhóm sẽ có nhiều thảo luận vì họ làm case study nghĩa là trình bày các bệnh án và mình sẽ cho ý kiến chẩn đoán, điều trị … Tôi mong học hỏi thêm chút kinh nghiệm từ các bạn bè quốc tế. Trong khi nhóm bên kia đã bắt đầu họp thì bên tôi vị GS chủ tọa vẫn chưa xuất hiện. Tôi bèn chuồn ra ngoài, tìm xem mấy cô áo dài đỏ đang ở đâu. Cứ như thiêu thân gặp đèn, nam chân hút sắt ấy !!! Kia rồi , họ đang tụm năm tụm ba tán chuyện với nhau vì lúc này các đại biểu đã vào phòng họp trừ… tôi ! Thế là tôi xà vào đám các cô tham gia tám luôn. Trời ơi, cô nào cũng xinh ơi là xinh. Sao cái hãng thuốc này nó tuyển nhân viên hay thế không biết. Hay mình đổi ra bắc làm trình dược viên luôn cho tiện ?

Lúc đầu tôi cũng chưa ‘chấm’ Stefanie đâu, giữa một rừng hoa mà hoa nào cũng đẹp và thơm thì  cái đầu nó cứ quay mòng mòng làm sao mà kén chọn gì được. Chừng ít phút sau các cô tản ra đi vào các hội trường trừ … Stefanie. Tôi đã bảo là có số mà. Đó là một cô gái nhỏ nhắn, da trắng , mắt rất to và có nụ cười thật xinh. Tuy nhiên tiếng chuông leng keng báo hiệu giờ họp đã vang lên, tôi đành từ giã nàng. Sau phần báo cáo của ông GS là đến phần thảo luận. Thường thì tôi cũng nhát nhúa lắm, chả mấy khi dám nói trước đám đông (đào tạo kiểu XHCN mà – cứ ngồi im vỗ tay và chớ bao giờ cãi thầy), nhưng hôm nay thì khác. Nhác trông thấy bóng Stefanie đứng ở cuối phòng, tôi giơ tay xung phong phát biểu đầu tiên. Tôi nhớ mãi lúc Stefanie tiến lại chỗ tôi ngồi để đưa các micro, nàng nhìn tôi cười cười, ý nhận ra tôi là anh chàng hồi nãy tán hươu tán vượn. Sau tôi là một vài đại  biểu của Ấn Độ, Singapore và Mã Lai nêu ý kiến. Thừa thắng xông lên tôi mạnh dạn phát biểu thêm 3 lần nữa. Tôi nhớ lại là hôm ấy tôi nói với tiếng Anh tốc độ rất nhanh, nhanh đến độ tôi nghĩ rằng nếu thu âm mà phát lại thì chưa chắc tôi đã hiểu mình nói gì ! Chả sao miễn là có Stefanie thấy và nghe là được rồi !  Sau này lúc về SG có dịp hàn huyên với các bạn làm ở công ty  thuốc, các bạn cho biết các khi họp tổng kết với công ty, GS rất khen ngợi phần phát biểu của tôi cả về nội dung lẫn phát âm tiếng Anh và nhất là góp phần tạo thanh thế cho nước chủ nhà. Tôi chỉ cười cười. Biết tại sao không  ? Mấy bữa trước coi film trên HBO thấy chiếu film “ THE UGLY TRUTH” dịch là Sự Thật Mất Lòng. Vậy thì ugly truth của tôi là  để ‘giựt le’ với Stefanie hay nói trắng trợn một chút là vì gái  ! Chả vì màu cờ sắc áo gì đâu kính thưa thầy.



Ở đây tôi nói cái gì cũng có số là vì nếu tôi chọn nhóm 1 thì tôi đã không có thì giờ đi lang thang để gặp em, và sau này hỏi mấy bạn tham gia nhóm này thì không khí rất chán không có thảo luận và nếu như vậy thì làm sao có em đưa micro và gặp tôi ! Phần tiếp theo của hội thảo là bài nói chuyện của một GS người Phillipine, bà này nói quá dài, quá phức tạp và phòng họp thì quá lạnh, tim tôi thì đang  quá xao động. Thôi gút bai hội thảo, chạy ra ngoài tán em thôi. Những tấm hình đầu tiên đây.

hìhì... nhờ em anh thành đại diễn giả... bravo amour... hìhì...
Viết mấy bài này có phải thấp thỏm canh chừng bà xã không đấy ...
Bả mà xem được thì anh chỉ còn xương bọc da.-)
sự thật mích lòng hehe...

Nhưng nhớ viết tiếp cho chị xem Con đường Tình Yêu nhhiều tập này nha, hấp dẫn lắm Andro à.

Mói đầu em cũng ngần ngại lắm, bà xã em mà đọc được chắc sẽ chả bao giờ cho em đi hội thảo một mình đâu. Nhưng mà trái tim nó thôi thúc bắt mình phải viết chị ạ. Em cũng có giải thích sơ sơ là anh sẽ viết một câu chuyện tình 'giả tưởng' vì blog dạo này ế quá !!!

"V. cũng ảnh hưởng phần nào đến anh đó. thấy em cũng 'dạn dĩ' nên không lẽ anh thua em sao ! Tới luôn bác tài."

Hehhehehehhe "We are the same boat!"!
hì hì xem hình em mới hiểu vì sao tên tiểu thuyết của anh là Hà Nội - Stefani. S của anh đẹp ngây ngất người đối diện luôn ha


1 comment: